Ngày xưa, có hai linh hồn chết cùng lúc bay lên thiên đàng. Một bác bần nông nghèo khổ, chất phác và ngoan đạo và một vị lãnh chúa giầu có vô kể. Cùng đến cổng nhà Trời cùng lúc với nhau và cùng muốn qua cổng trời. Bác nông dân thấy thánh Pêtrux mang chìa khóa đến mở cửa đón vị lãnh chúa vào. Hình như thánh không thấy bác bần nông nên đóng sập cửa lại. Đứng bên ngoài, bác bần nông nghe rất rõ tiếng đàn hát đón chào lãnh chúa lên trời rất tưng bừng rộn ràng. Được một lúc thì tất cả lại trở nên yên ắng.
Thánh Pêtrux lại đến, mở cửa Trời đón bác nông dân vào. Bác tưởng là cũng sẽ có đàn hát đón chào. Nhưng bốn bề lặng ngắt. Dĩ nhiên vẫn có cuộc tiếp đón thân mật; các thiên thần ra đón bác. Nhưng không có ca hát, đàn sáo gì hết. Bác bần nông hỏi Thánh Pêtrux:
– Tại sao vị lãnh chúa lại được ca hát đón tiếp còn bác thì không. Phải chăng ở trên trời cũng có sự thiên vị như ở dưới trần gian.
Thánh Pêtrux bèn trả lời:
– Làm gì có chuyện đó chứ, chúng tôi quý bác như bất cứ một người nào khác. Bác sẽ được hưởng thú vui trên trời này như vị lãnh chúa giàu có kia. Nhưng bác phải hiểu là những người bần nông như bác thì ngày nào cũng có người lên trời. Nhưng lãnh chúa giàu có thì hàng trăm năm họa có một người.
Câu chuyện cổ cho thấy rằng: ở bất cứ đâu cũng có người tốt kẻ xấu cho dù đó là tầng lớp xã hội nào đi nữa và cứ là người tốt thì sẽ được hưởng những điều tốt đẹp khi lên thiên đàng, đặc biệt hơn khi sống ở nơi toàn cám rỗ, những điều xấu xa mà vẫn vượt qua tất cả trở thành một người tốt như vị lãnh chúa kể trên thì càng được hoan ngênh chào đón.